VỚI THÂN XÁC CHÚNG TA
Thân xác chúng ta là độc nhất;nó không phảI là bộ y phục mà người ta có thể đổi lấy một cái khác.Nó vừa là đối tượng lòng yêu thương của Thiên Chúa,vừa là cá nhân tinh thần của hữu thể chúng ta,mà chúng ta gọi chung là linh hồn. Tình yêu của Thiên Chúa quan tâm đến chúng ta một cách tòan diện: thân xác và tinh thần. Và thân xác chúng ta là độc nhất. Sự phục sinh dù vậy không phải là một sự làm cho hồi tỉnh hoặc một sự trở về lại bên trong của thời gian trần thế;sống lại, đó là vào trong một cuộc sống mới cùng vớI tất cả những gì chúng ta đang là,gồm cả thân xác, để không bao giờ còn chết nữa.
VÀO NGÀY TẬN THẾ.
Sự phục sinh sẽ hoàn tất khi lịch sử trần thế của tất cả mọi người chấm dứt. Chỉ khi ấy sự quyết toán mới đầy đủ. Đó sẽ là một biến cố tập thể. Sự sống lại hòan vũ không phải là phép tính cộng của những niết bàn cá thể, đó sẽ là cả một dân tộc chỗi dậy. Cái gọi là khoảng cách thời gian giữa cái chết của chúng ta và sự phục sinh tập thể tổng quát nầy là một cách thế tư duy khiếm khuyết: chỉ hiện hữu quan điểm của người quen sống trên trái đất. Trong viễn cảnh thần linh,thời gian không hiện hữu. Nhưng chúng ta,chúng ta không thể tư duy một cách thời gian. Chúng ta lại còn phải để coi việc ra trước tòa Thiên Chúa để chịu phán xét,là những “thời khắc” riêng biệt.Sự phân biệt nầy không cốt ở sự khác biệt về thời gian.
Ngay từ ở dưới đất nầy,chúng ta có thể làm việc tích cực cho sự sống vĩnh cửu của chúng ta.
Cuộc sống của người được phục sinh đã được liệu trước và chuẩn bị nơi đây.Cuộc sống của chúng ta không chỉ nhẫn nhục ngồi chờ trong một vòng luân hồi đã được định sẵn. Đời sống Kitô-hữu, đó chính là một cuộc dấn thân được quyết định ngay hôm nay và sau nầy sẽ thóat ra một cuộc sống vinh hiển: khi ấy tính cách của chúng ta sẽ tìm thấy được sự triển nở của mình và không bao giờ còn tàn lụi.
CÁC THÁNH THÔNG CÔNG.
Có một mối liên hệ giữa người sống và người chết,mối liên hệ mà chúng ta gọi là “các thánh thông công”. Mối liên hệ nầy không được hiểu trong ý nghĩa luân hồi: như thể là những người sống quanh chúng ta và chính chúng ta chỉ là những người-chết-với-các-tên-mới. Cũng không được lẫn lộn với việc người chết xông vào thế giới của chúng ta theo cách nói của thuyết thông linh, cũng không phải là chuyện một người sống bị một người chết ám vào. Đó là một sự liên đ ới dựa trên sự trung gian của Đức Kitô,” Đức Chúa của kẻ sống và kẻ chết”
MỘT LỰA CHỌN CẦNTHIẾT.
Có thể nhận định rằng tất cả những điều nầy xa với luân hồi biết bao. Vì vậy phải chọn lựa. Điều nầy không ngụ ý một sự khinh thị nào đối với những người cho là phải tin vào luân hồi. Nó là một học thuyết xa xưa đặt ra những vấn nạn tốt. Những sự kiện mà nó tựa vào ,tuy không chắc chắn,nhưng không phảI là không thể. Thực tế đó là một loại “niềm tin”. Sự tin tưởng vào phục sinh cũng vậy,là một sự gắn bó cá nhân,một niềm tin. Có những sự kiện làm cho sự gắn bó của chúng ta có lý,nhưng chúng cũng chẳng chứng minh được sự phục sinh một cách lý trí và tuyệt đối. Nhưng chúng ta sẽ xác minh rằng có những căn bản vững chắc cho niềm tin vào phục sinh và chúng ta không tin mà không có những lý lẽ tốt lành (…)
Nguyên-bản tiếng Pháp, nguồn :”Paroles de Vie”.
Giuse Nguyễn Thế Bài chuyển ngữ.
Các tin khác