CHƯƠNG TRÌNH ĐÀO TẠO GIÁO DÂN
KHÓA IIB: TÔNG ĐỒ GIÁO DÂN THỰC HÀNH
ĐỀ TÀI IV
CÁC NHÂN TỐ QUAN TRỌNG TRONG CÔNG CUỘC TRUYỀN GIÁO CỦA GIÁO HỘI NGÀY NAY
I. XÁC ĐỊNH MỤC ĐÍCH CỦA ĐỀ TÀI
Mục đích của đề tài IV là giúp các học viên nắm bắt 3 nhân tố quan trọng trong Công Cuộc Truyền giáo của Giáo hội ngày nay (Chúa Thánh Thần, nhân sự và phương tiện) để từ đó các học viên biết cách phải sống thân mật và gắn bó với Chúa Thánh Thần, phải hết sức trân trọng và đầu tư nhân sự và sau cùng phải biết vận dụng mọi phương tiện cần thiết để việc Truyền giáo của mình và của giáo xứ mình đạt kết quả.
II. PHẦN TRAO ĐỔI CỦA HỌC VIÊN (45 phút):
Bước 1: Các nhóm trao đổi với nhau về câu hỏi: Theo anh chị thì trong Công cuộc Truyền giáo của Giáo hội ngày nay có những nhân tố nào quyết định cho sự thành công? Làm thế nào để có được các nhân tố ấy? Trong các nhân tố thì nhân tố nào là quan trọng nhất? (25 phút).
Bước 2: Đại diện các nhóm báo cáo lại với lớp nội dung phần trao đổi của nhóm mình (20 phút).
III. PHẦN HỌC HỎI QUA SỰ TRÌNH BÀY CỦA HƯỚNG DẪN VIÊN (45 phút).
Trong công cuộc Truyền giáo có ba nhân tố quan trọng mang tính quyết định sự thành bại của công việc. Đó là (1o) Chúa Thánh Thần, (2o) Nhân sự và (3o) Phương tiện Truyền giáo.
3.1 NHÂN TỐ QUYẾT ĐỊNH HÀNG ĐẦU: CHÚA THÁNH THẦN.
(1o) “Chúa Thánh Thần là nhân tố chính yếu trong toàn bộ sứ vụ truyền giáo của Giáo hội.” Lời quả quyết này của Đức Thánh Cha đưa tới một hệ luận: nếu chỉ cậy dựa vào yếu tố nhân loại thôi thì công cuộc loan báo Tin mừng đã thất bại ngay từ trong trứng nước! Nó chẳng khác gì “dã tràng xe cát biển Đông”. Đây là những lý do đưa tới hệ luận trên:
(a) Chính Chúa Thánh Thần mới là chủ thể siêu việt có đầy đủ quyền năng để thực hiện công trình cứu độ trong tâm hồn con người và trong lịch sử thế giới.
(b) Khi trao ban sứ vụ cho các tông đồ: “Như Cha đã sai Thày, Thày cũng sai anh em”, Chúa Giêsu đã ban Thánh Thần cho các ông, để các ông có khả năng rao giảng và ban ơn tha tội cho muôn dân.
(c) Chúng ta còn nhớ ngay từ giây phút đầu tiên của công cuộc khai mở Giáo hội, nhờ Chúa Thánh Thần tác động và đổi mới hoàn toàn, các tông đồ mới hội đủ khả năng để trở thành những chứng nhân và ngôn sứ hầu xây dựng Giáo hội bằng các hoạt động loan báo Tin mừng đầy khôn ngoan dũng cảm. Sự thành công trên bước đường truyền giáo của các tông đồ cũng như của các thế hệ kế thừa sau đó và cho đến hôm nay trên toàn thế giới đều là hồng ân do Chúa Thánh Thần ban tặng. (Linh mục Antôn, Loan báo Tin Mừng, ấn hành nội bộ (2002), trang 38-39).
(2o) Với Ngài, chúng ta hành động qua:
(a) Cầu nguyện:
- Chúng ta nài xin Chúa Thánh Thần ban cho cánh đồng truyền giáo nhiều tâm hồn nhiệt thành, bén nhạy với các hoạt động tông đồ. Đó là các ơn gọi truyền giáo, như lời Đức Giê-su dạy: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về” (Mt 9,27).
- Cầu xin cho các bậc cha mẹ biết “quảng đại đóng góp đặc biệt vào sự nghiệp truyền giáo của Giáo hội bằng cách vun trồng ơn gọi truyền giáo các con trai con gái mình” (Tông huấn Đời sống Gia đình, 54).
- Cầu xin cho các bạn trẻ biết lắng nghe Lời Chúa Ki-tô nói với họ như nói với Phê-rô và An-rê xưa: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá” (Mt 4,19), và biết đáp lại lời mời gọi của Chúa như ngôn sứ Isaia: “Con đây, lạy Chúa, con sẵn sàng, xin hãy sai con” (Is 6,8).
- Cầu cho những nơi truyền giáo vượt qua mọi khó khăn trở ngại do Xa-tan dàn dựng, để Tin Mừng của Chúa liên tục được loan báo và được lắng nghe.
- Cầu cho những người thành tâm thiện chí được toại nguyện khi muốn kiếm tìm chân lý và số những người như thế cứ mỗi ngày một gia tăng.
- Cầu cho hết mọi người Ki-tô hũu ý thức sứ vụ ra đi để hăng say nhập cuộc và anh dũng thi hành sứ mệnh.
(b) Hy sinh:
Chúng ta cũng cần phải dâng lên Chúa những hy sinh tinh thần cũng như thể lý. Nên nhớ rằng Ơn Cứu độ phát xuất từ hy lễ thập giá của Đức Ki-tô, “chính Người là Đấng đã kêu gọi các phần tử trong Thân Thể Mầu nhiệm hãy liên kết với những đau khổ của Người nơi chính thân xác mình.” (Cl 1,24). Cuộc sống hằng ngày của chúng ta đầy dẫy những đau khổ: đau khổ tinh thần như khi bị hiểu lần, bị nghi oan, bị thất bại mà chán nản, thất vọng! Đau khổ thể lý như thiếu cơm ăn áo mặc, nhà cửa rách nát, bệnh nạn tật nguyền v.v..Chúng ta hãy dâng hết những đau khổ đó cho Chúa để cầu cho các nhà truyền giáo cũng như cho hoạt động truyền giáo của các ngài. Như thế, chúng ta được kể như góp phần trực tiếp vào sứ vụ loan báo Tin Mừng” (Linh mục Antôn, Sđd, trang 43-45).
3.2 NHÂN TỐ THỨ HAI: NHÂN SỰ TRUYỀN GIÁO
Để tạo ra Ơn Cứu độ, Chúa Giê-su đã một mình tự hiến trên cây thập giá. Nhưng để ban tặng ơn ấy cho nhân loại, Ngài đã tuyển chọn và huấn luyện 12 tông đồ để rồi sai họ đến với muôn dân. Chúa Thánh Thần đã kiện toàn công trình đào tạo các tông đồ vào ngày Lễ Ngũ Tuần. Các tông đồ đã ra đi như Chúa Giê-su truyền và đã làm nên đại sự nhờ năng lực Chúa Thánh Thần ban.
Sứ vụ loan báo Tin Mừng đương nhiên là kéo dài cho đến tận thế như Đức Giê-su gợi ý: “Thày ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Các tông đồ, theo đúng bài học Thày chí thánh để lại, cũng đã tuyển mộ học trò, huấn luyện rồi sai đi. Và cứ thế cho đến ngày nay, hằng hà sa số những con người thành tâm thiện chí, nhiệt tâm với sứ vụ cứu rỗi anh em, đã gia nhập hàng ngũ tông đồ. Họ thuộc đủ mọi phái tính, nam có nữ có; đủ mọi phẩm trật: giám mục, linh mục, tu sĩ, giáo dân; đủ mọi lối sống, đủ mọi ngành nghề. Họ được Chúa Thánh Thần ban phát các đặc sủng để mựu cầu lợi ích cho Giáo hội và Chúa Giê-su linh hứng ơn gọi truyền giáo trong tâm hồn từng người. Họ đã cống hiến cuộc đời cho sứ vụ sai đi và đã góp phần mở mang Nước Chúa mỗi ngày mỗi rộng khắp (Sđd, trang 39-40).
3.3 NHÂN TỐ THỨ BA: PHƯƠNG TIỆN TRUYỀN GIÁO.
Để thể hiện tinh thần bác ái Ki-tô giáo ngàn đời chính Công đồng Va-ti-can II đã dạy: “Các Ki-tô hữu phải hoạt động và cộng tác với mọi người khác để tổ chức đúng đắn các các hoạt động kinh tế xã hội. Họ phải quan tâm đặc biệt đến việc giáo dục các thanh thiếu niên, nhi đồng bằng các loại trường học khác nhau. Ngoài ra họ còn phải tham gia vào nỗ lực của các dân tộc đang cí gắng tạo ra những hoàn cảnh sống tốt đẹp hơn và củng cố hòa bình thế giới bằng cách khuất phục đói khát, dốt nát và bệnh tật… Tuy nhiên Giáo hội không chỉ tìm kiếm tiến bộ và thịnh vượng thuần vật chất, mà còn nâng cao nhân phẩm và sự hiệp nhất huynh đệ cho con người” (TG, 12).
Và để phụ họa cho ý tưởng trên, Đức Giáo hoàng và các Giám mục Châu Mỹ La tinh trong lần họp thứ ba tại Puebla cũng tuyên bố: “Giáo hội trong toàn thế giới muốn là Giáo hội của những người nghèo khổ… Do đó người nghèo là đối tượng đầu tiên của việc truyền giáo. Và loan báo Tin Mừng cho họ là một dấu chỉ và bằng chứng sứ vụ của Đức Giê-su”
Xét cho cùng những lời dạy trên đây đã khơi nguồn từ gương mẫu của Đức Giê-su, Đấng, sau khi dạy dân chúng về Tin Mừng Nước Trời, đã cho họ bánh ăn và chữa lành mọi bệnh nạn tật nguyền. Hành động như thế là Chúa Giê-su đã chăm lo cho cả “con người toàn vẹn”, tức bao gồm cả hai phần vật chất lẫn tâm linh.
Trong bối cảnh đất nước Việt Nam chúng ta hôm nay, số những con người nghèo khổ quả thực hết sức đông đảo! Người truyền giáo đến với họ… dần dà sẽ nẩy sinh tâm tình của Chúa Giê-su xưa khi trực diện với đám dân nghèo: “…thấy dân chúng đông đảo, Người chạnh lòng thương xót họ, vì họ như chiên không có người chăn dắt. Và Ngài bắt đầu dạy họ nhiều điều… Ngài cầm 5 chiếc bánh và 2 con cá … trao cho các môn đệ để các ông dọn ra cho dân chúng…” (Mc 6, 34-44). Vậy, chúng ta có thể kết luận: Truyền giáo là tận tình giúp đỡ những người nghèo khổ, để, ở đời này họ có được một cuộc sống xứng phẩm giá con người và đời sau được đạt tới Ơn Cứu độ.
Thực ra trong tình hình Đất Nước ta hiện nay việc trực tiếp tham gia vào các hoạt động bác ái xã hội của các tôn giáo vẫn chưa được nhà cầm quyền chấp nhận. Tuy nhiên, có những địa phương, chúng ta vẫn có thể hợp tác. Và ngay tại những chỗ khó khăn người truyền giáo vẫn có thể len lỏi và tìm ra những phương thức để sự giúp đỡ vật chất có thể chắc chắn tới tay dân nghèo. Điều cần là làm thế nào để những người truyền giáo này có được PHƯƠNG TIỆN trong tay mà phân phát! (Sđd, trang 40-42).
Về các phương tiện phục vụ cho việc truyền giáo ngày nay, chúng ta cũng không thể xem thường các phương tiện truyền thông đại chúng như báo chí, sách vở, phim ảnh, truyền thanh, truyền hình, internet…. là các phương tiện càng ngày càng phổ biến trong thế giới ngày nay.
IV. PHẦN KẾT LUẬN
Không nói ra thì các học viên đều có thể hiểu rằng đích điểm của đề tài này là mỗi tông đồ giáo dân nhận thức được vai trò chức năng của Chúa Thánh Thần trong đời sống đức tin mà biết cách sống mật thiết với Người và cùng Người ra khơi thả lưới bắt cá. Ngoài ra tông đồ giáo dân cũng phải thấy được gía trị của hai nhân tố khác là Nhân Sự và Phương Tiện mà vun đắp, đào tạo và huy động cho cánh đồng Truyền Giáo của mình. Có như thế thì Nước Trời mới có điều kiện được mở rộng cách nhanh chóng đến cho nhiều người.
Ghi chú:Đề tài “Các nhân tố quan trọng trong công cuộc Truyền Giáo……” này đã được mượn lại (có điều chỉnh) đề tài XVII trong cuốn “GIÁO DÂN TRUYỀN GIÁO” của Giêrônimô Nguyễn Văn Nội, phát hành năm 2003, trang 254-260.
Sàigòn ngày 20 tháng 01 năm 2005
Giêrônimô Nguyễn Văn Nội
Các tin khác