Kỹ Năng Hòa Giải
Trong hòa giải, đối thoại là điều quan trọng. Đó là những cuộc trao đổi tư tưởng, cảm nghĩ, quan điểm hay thông tin bằng lời nói, chữ viết, dấu hiệu, hay cử chỉ. Trong đó, mỗi người phải cảm thấy sứ điệp của họ được tiếp nhận một cách rõ ràng và chính xác. Mỗi bên phải cảm thấy họ có quyền bình đẳng trong đối thoại.
1. Kỹ năng nghe
Lắng nghe người khác nói và nói cho người khác nghe. Nếu là một người hòa giải, sự lắng nghe của bạn cho phép các bên đối thoại cảm thấy họ được nghe.[1] Bạn có thể khích lệ hai bên trao đổi: “Lắng nghe tích cực.”[2]
Khi chúng ta nói qúa nhiều mà nghe qúa ít, chúng ta đối thoại hòa giải với người khác điều mà chúng ta nghĩ rằng ý tưởng của chúng ta quan trọng nhiều hơn là chính họ. Điều này chúng ta được học biết trong phần đối thoại.
Tránh trở thành quan tòa. Và khi tức giận đừng bao giờ giúp bất cứ người nào.
2. Kỹ năng hỏi
Khả năng hỏi những câu hỏi thích hợp, xác đáng là một kỹ năng hòa giải bản chất. Câu hỏi là “cửa sổ khai thông vào tâm linh”. Có rất nhiều loại câu hỏi để lấy thông tin, phát hiện nhu cầu, mục đích.
Chúng ta có thể dùng sáu câu hỏi thông thường: “Ai, cái gì, khi nào, ở đâu, tại sao, thế nào.” Người hòa giải thành thạo, luôn chú ý theo dõi “quá trình tâm lý” của hai bên để kịp thời đặt câu hỏi khám phá ra sự thật. Hầu dẫn hai bên đến kết luận mà hai bên mong chờ.
3. Kỹ năng biết người biết ta
Trong hòa giải, người ta rất chú trọng tới công thức trong binh pháp Tôn Tử: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”[3] Sự kỳ diệu của hòa giải là ở chỗ biết nhu cầu con người.
Tất cả là vì nhu cầu. Bản chất của hòa giải là thông qua sự trao đổi những lợi ích khác nhau để thoả mãn nhu cầu của mình.
Nhu cầu của mỗi người rất khác nhau. Trong những thời kỳ khác nhau lại có những nhu cầu khác nhau. Người hòa giải cần chú ý tới khả năng hiện thực. Cho nên sách lược hòa giải là ở chỗ làm rõ nhu cầu của hai bên, rồi lấy đó làm nền tảng tìm kiếm giải pháp lợi ích tối đa.[4]
4. Kỹ năng đáp án vừa lòng
Mưu lợi ích chung là động cơ nhất trí của cả hai bên hòa giải. Trong hòa giải, phải luôn luôn chú ý nghĩ cách biến lợi ích khác nhau thành lợi ích chung.
Điều này khiến người hòa giải tìm phát hiện lợi ích chung, nhu cầu chung, nhấn mạnh việc hai bên có thể thông qua hòa giải để đi đến chỗ nhất trí. Kinh nghiệm của những nhà hòa giải bậc thầy: “Hòa giải thành công là mỗi bên hòa giải đều thắng, không ai thua.”[5]
Kết luận
Hòa Giải là Tin Mừng
Có nghĩa là một cuộc thay đổi giữa con người với Thiên Chúa nhờ Ân Sủng và Tình Yêu của Ngài trong Chúa Kitô. Ý nghĩa này được sử dụng trong thư thứ hai của thánh Phaolô: “Lời hòa giải” và “Mục vụ hòa giải.[6] Thánh Phaolô xác định hoạt động tông đồ như là “Mục vụ hòa giải”. Như “Sứ giả cho Chúa Kitô”.
Các tông đồ là những sứ gỉa của “Lời hòa giải”.
Có thể nói đó là: “Tin Mừng Hòa Giải. Tin Mừng Bình An”.[7]
Lm. Gioankim Nguyễn Văn Hinh (D.Min.)
[1] Ibid., 12
[2]Ibid., p. 120.
[3]Triệu Truyền Đống, Phương Pháp Biện Luận, Giáo Dục, 1996, 248.
[4]Trần Thành, Để trở thành Người Lãnh Đạo giỏi, Việt Nam, 1999, 372-378.
[5]Nhiệm Văn Cật, Nghệ Thuật Nói Hay, Cà Mâu, 2004, 879.
[6]Léon – Dufour, Xavier, Dictionary of Biblical Theology, The Word Among Us, Ijamsville, MD 2000, p. 480.
[7] 2Cor 18-19, 20; Ep 6:15
Các tin khác