LƯƠNG TÂM 3
[25] Trong Thư của Thánh Bộ Giáo Lý Đức Tin gửi các Giám mục của Giáo Hội Công Giáo về việc rước lễ của những tín hữu ly dị tái hôn do Đức Hồng Y J. Ratzinger, Tổng trưởng Thánh Bộ đã ký, và được Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II châu phê ngày 14 tháng 9 năm 1994, số 3, có viết: “Trong những năm gần đây, ở nhiều vùng, các giải pháp mục vụ trong lĩnh vực này đã được đề xuất, theo đó, chắc chắn việc chấp nhận chung cho những người ly dị tái hôn được rước lễ là không thể được, nhưng họ có thể đến với bí tích Thánh Thể trong các trường hợp đặc biệt, khi họ tự thấy có thể làm như vậy theo phán quyết của lương tâm. Đây là trường hợp khi họ đã bị bỏ rơi cách hoàn toàn bất công, mặc dù họ đã chân thành cố gắng để cứu vãn cuộc hôn nhân trước, hoặc khi họ xác quyết hôn nhân trước đây của họ là không thành sự, mặc dù không thể chứng minh nó ở tòa ngoài, hoặc khi họ đã trải qua một thời gian dài suy tư và sám hối, hoặc cũng có khi vì những lý do chính đáng về luân lý họ không thể đáp ứng thỏa đáng việc bắt buộc phải sống cách biệt. Ở một số nơi, có những đề xuất để khách quan kiểm xét tình huống thực tế của họ, người ly dị tái hôn phải trao đổi ý kiến với một linh mục khôn ngoan và có chuyên môn. Tuy nhiên linh mục này phải tôn trọng quyết định cuối cùng của chính họ khi đến với bí tích Thánh Thể, điều này không ngụ ý một sự cho phép chính thức”.
Tuy nhiên ở số 4 tiếp theo, bức thư này đã khẳng định rằng, những giải pháp đó mặc dù đã được một số Giám mục đề nghị và đưa vào thực hành ở một mức độ nào đó, vẫn chưa bao giờ đạt được sự đồng thuận của các Giám mục và chưa bao giờ trở thành học thuyết chung và kỷ luật của Giáo Hội. Chỉ có huấn quyền phổ quát của Giáo Hội mới có quyền giảng dạy và giải thích cách chính thức kho tàng đức tin, trong sự trung thành với Thánh Kinh và Thánh Truyền.
[26] Đức Giáo Hoàng Phanxicô, Tông huấn Amoris laetitia (Niềm Vui Yêu Thương), Ngày 19-03-2016, số 300.
[27] Công bố về việc cho những người ly dị tái hôn rước lễ của Ủy Ban Giáo Hoàng Về Giải Thích Pháp Luật, ngày 24-6-2000, điểm 2, c.
[28] Ngày 11-4-1973, Đức Hồng Y Franjo Seper, Tổng trưởng Thánh Bộ Giáo Lý Đức Tin, đã viết thư cho Chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Công Giáo Hoa Kỳ, nói về “các ý kiến mới, vốn phủ nhận hoặc cố gắng ngờ vực giáo lý của Huấn Quyền Giáo Hội về sự bất khả phân ly của hôn nhân”. Ngài kết luận với các chỉ dẫn thiết thực sau đây: “Về việc lãnh nhận các bí tích, các Đấng Bản Quyền được yêu cầu, một đàng nhấn mạnh việc chấp hành kỷ luật hiện hành, và đàng khác chăm lo cho các mục tử để các ngài quan tâm đặc biệt đến sự tìm kiếm các người đang sống trong một hôn nhân bất thường, bằng cách áp dụng cho các trường hợp này, ngoài các phương cách chính đáng khác, sự thực hành đã được Giáo Hội chấp thuận ở tòa trong (probatam Ecclesiae praxim in foro interno)”.
Một số Giám mục đã yêu cầu giải thích rõ ràng thế nào là “sự thực hành đã được Giáo Hội chấp thuận ở tòa trong”. Ngày 21-3-1975, Đức Tổng Giám mục Jean Hamer, Thư ký Thánh Bộ Giáo Lý Đức Tin, đã trả lời: “Tôi muốn nói rằng cụm từ này (probata praxis Ecclesiae) phải được hiểu trong bối cảnh của thần học luân lý truyền thống. Các cặp vợ chồng (người Công Giáo sống trong hôn nhân bất thường) có thể được phép nhận lãnh các bí tích với hai điều kiện: họ cố gắng sống theo các đòi hỏi của nguyên tắc luân lý Kitô giáo, và họ nhận lãnh các bí tích trong các nhà thờ, mà ở đó không ai biết họ để họ không gây ra cớ vấp phạm nào”.
[29] Đức Giáo Hoàng Phanxicô, Tông huấn Amoris laetitia (Niềm Vui Yêu Thương), Ngày 19-03-2016, số 298.
[30] Ibid., số 301.
[31] Ibid., số 305.
[32] Ibid., số 300.
[33] Sách Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo, số 1650.
[34] Đức Giáo Hoàng Phanxicô, Tông huấn Amoris laetitia (Niềm Vui Yêu Thương), Ngày 19-03-2016, số 300.
[35] Ibid., số 306.
Các tin khác